Em, một ngọn lửa nhỏ.
Dám rời gia đình, vượt biên cùng người anh thứ 2 cùng mẹ khác cha năm 10 tuổi. Sao người anh cả Huy không đi mà lại là em? Em muốn trốn thoát điều gì? Anh Huy ức hiếp em phải không? Ổng cậy thế anh lớn, trước ba mẹthì ổng tỏ ra hiền lành ngoan ngoãn, sau lưng thì mọi việc đẩy hết cho em và chị Yến làm. Từ nấu cơm giặt đồ, cho đến quét nhà rửa chén. Suốt ngày la cà, về thì hỏi mọi việc xong chưa rồi đi chơi mất biệt. Xem nhé, quả báo của ổng là, con bị dây rốn thắt chết, hai vợ chồng gặp tai nạn, vợ chết. Cứ thế mà suy ra nghiệp ổng đã gieo.
Thằng Hoàng cũng là đứa bị bạo hành gia đình từ nhỏ. Nhìn bề ngoài thì manly lắm, nhớ có lần nó gây sự với anh, mấy bánh bèo bênh anh mà chửi nó, thôi rồi nó khóc như mưa. Em không dứt được với nó, vì đồng cảnh ngộ, ngoài em ra nó chẳng có làm bạn. Nhớ những năm đầu mấy nhóm của em là những đứa hiền lành, những năm kế đến thì ôi thôi báo nháo. Em là cơn gió độc, hại những đứa của em, bạn của anh có sang thì cũng miễn nhiễm. Quả báo của em là bị tai nạn, gãy nát một chân, phải bắt ốc xếp xương. Lần đó lòng anh tan nát.
Thương em của anh manly, đẹp trai, khờ, chơi dại. Ba mẹ của em có cảnh báo anh rồi. Hiểu em thì chỉ có anh, anh không yêu em, thì ai yêu em. Hơn hai mươi năm rồi, cây giờ đã có quả. Đóng cánh cửa này, cánh cửa khác sẽ mở ra.