Thuận theo duyên.
Nếu trước kia anh làm căng chuyện, con Thứ nó cũng ế xác xơ, nếu tính ước chừng thì 35 tuối nó mới chịu lấy em. Nhan sắc nó chẳng có, miệng rộng hơi hô, cằm thiếu, thêm con ve chó thật to trên mép miệng, mang tính di truyền. Nết na cũng chẳng có, được cái là không ai theo đuổi, ru rú trong nhà riết mà trắng đến xanh xao. Nhất dáng, nhì da, có lẽ em thấy bóng anh ở làn da nơi nó. Hzài, kì lạ là xưa nay anh chẳng thích ép buộc ai làm theo ý của mình, dạng nói không nghe thì bỏ mặc. Sặc, tính ra anh cũng vô tình ghê. Trở lại thời điểm đó, mọi thứ xảy ra hầu như đều thuận theo đúng thời mình cần phải chia tay. Nhất là sau cái chết của thằng Tin, anh shock nặng. Anh và em hầu như không liên lạc với nhau, tan vỡ cả hết. Cho đến khi em gọi anh ra, cũng là lần đầu tiên mình cà phê riêng với nhau, anh nghĩ chắc có chuyện gì đây. Nhưng không, em vẫn hiền hòa, anh lại thấy thương em nhiều hơn. Lúc đó đúng là anh không thể trị được em, anh công nhận mình yếu đuối thật, toàn là em nói sao anh nghe vậy, yêu là mù quáng mà.
Con Thư, nó là thứ dữ, anh quyết định giao em cho nó. Nhưng quên bén về nhan sắc của con nhỏ này, con em anh thương nhưng rất buồn, tội cho thằng nhỏ. Em quay phim con lên group anh không dám like, vì thật tâm anh không muốn mỉa mai con. Ngồi cạnh anh, lâu lâu em cứ mở clip con ra đang chơi với mẹ nó, anh cũng không dám nhìn. Có lẽ em thắc mắc anh kì lạ không có quan tâm đến con em, trong khi những người khác thì cứ à ồ thương mến. Chẳng lẽ giờ anh xúi em lấy con nhỏ khác. Anh tự nhủ, sanh con lành lặn, không tật nguyền cũng là may mắn rồi. Nhưng lo cho con em, khi lớn lên phải là người có tài có đức mới có thể gặp được người tốt. Nghĩ đến đây anh lại rầu, hai vợ chồng em tài đức trật giuộc, làm sao thành tấm gương cho con noi theo. Nếu nghĩ có tiền của thì chẳng sợ ế, thì đúng là vậy, toàn là trộm cắp kéo đến mà thôi. Biết đâu chừng nó là gay, nếu vậy thì càng mệt hơn vì nhan sắc không có, đó là sự thật. Không phải lỗi tại anh, do duyên phận của em đó thôi, anh không làm khác được. Không ráng tích đức, cứ mỉa mai anh, mong anh gặp ít bất hạnh, thì coi chừng người đó chính là em.